Em rất sợ những buổi chiều nhạt nắng
Nỗi nhớ như con sâu ngọ nguậy trong ngực mình
Anh ở đâu rồi - em nào biết - giữa bốn bề lặng thinh
Kí ức cũ trở về nhức nhối...
Ngoài kia buổi chiều dòng người rất vội
Ai về với người thương, ai còn lạc bước đơn côi?
Em nào biết có anh không giữa bao người xuôi ngược?
Mà vẫn mải miết ngóng tìm...
Có buổi chiều nào...nhớ buổi chiều êm
Em vùi trong ngực anh, ngủ thật sâu không mộng mị
Cứ ngỡ là, hạnh phúc, chỉ cẩn thế...
Nào em biết đâu, sóng đã cuốn trôi mình...
Có đêm nào, giữa sóng biển thật êm
Anh thầm thì "cảm ơn em" rất nhẹ
Nỗi nhớ là nụ hôn đầu khe khẽ
Rung trong tim nhau những tha thiết nồng nàn...
Sóng đến vội rồi sóng đã kịp tan?
Em cũng chẳng biết nữa giữa bốn bề là cát
Biển trong em ẩn bao ngày khao khát
Sóng cuộn mình, sóng vỗ yêu thương..
Nếu lội qua biển này, liệu có tới một con đường?
Và anh sẽ chờ em ở đó..
Chỉ để hôn lên môi em, tiếng thầm thì của gió
"Anh ở đây rồi, em hãy...yêu anh đi"
Nice writing. Smiles chi.. Happiness is always right around the corner when you least expect it. Have a good weekend chi..
Trả lờiXóa