Dành riêng cho anh, người em yêu ơi


Thứ Hai, 9 tháng 12, 2013

Say



Em
Trong chếnh choáng cơn say
Gương mặt anh ẩn hiện
Những hờn giận phút giây chợt tan biến
Kí ức ùa về dịu dàng một cơn đau

Giá em biết được chuyện gì sẽ đến những ngày sau
Để em biết lòng mình có một bến đợi
Con đường đời có dài vời vợi?
Hay chỉ một chớp mắt thôi là mình mất nhau rồi...

Em chẳng đong được tình yêu đầy hay vơi
Chẳng đong được nỗi nhớ
Chỉ biết rằng trong từng hơi thở
Vẫn luôn có bóng dáng anh...

Có phải tình yêu quá đỗi mong manh?
Nên em cố níu mà chẳng thể nào giữ được
Những yêu thương biết đâu là được- mất...
Anh thật xa mà anh quá đỗi rất gần

Vẫn biết rằng cuộc đời là trầm luân
Là buồn vui, là khổ đau, hạnh phúc
Trong chếnh choáng cơn say - trái tim em thao thức
Một tình yêu câm lặng đến suốt đời

Thôi em đừng ngồi đếm những đầy vơi...

(Viết trong cơn say- cho Người)




22:51 - 8/12/2013

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Giấu mình

Em giấu anh vào sâu thẳm trái tim
Một góc nhỏ chỉ riêng mình em biết
Có đôi khi nỗi nhớ thêm da diết
Em tưởng chừng lồng ngực mình vỡ đôi

Em trách em, hay trách đời xa xôi?
Trách anh buông tay khi tình vừa chớm?
Trách cơn gió đi qua mình quá vội
Vẫn kịp đưa về hun hút cơn đau

Mình mất nhau hay vĩnh viễn có nhau?
Tình là hư không hay tình là thực?
Em tự ru mình - đã thôi còn thao thức
Đã thôi còn hờn trách mùa thu..


6h sáng 4/12/2013

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Tình vội

Anh thắp lửa tim em
Giữa những ngày thu ấm
Dòng đời trôi thật chậm
Trong tiếng cười em vui

Nào đâu nghĩ xa xôi
Giữa bao điều nghiệt ngã
Những đắng cay vội vã
Dập tắt ngọn lửa tình

Ôi cuộc tình nhỏ xinh
Đã thành tro trong ngực
Bao đêm em thao thức
Chẳng hiểu được vì sao

Anh đánh thức khát khao
Trên môi và trong mắt
Rồi bỗng nhiên vụt tắt
Em thảng thốt ngác ngơ

Giá như đừng mong chờ
Đừng yêu thương nồng ấm
Nước mắt rơi thật chậm
Em thấy bớt mặn hơn

Đã thôi hết giận hờn
Thôi hoài nghi, tự hỏi
Em biết rằng tình vội
Là tình sẽ nhanh tan...


Đêm 22/11/2013

Ngồi xuống bên nhau

Ngồi xuống đây anh chải tóc cho
Tóc em thơm mùi hương bưởi
Ngập ngừng những điều không thể nói
Những sợi tóc bỗng hoá lẻ loi...

Ngồi xuống đây với anh trong tích tắc cuộc đời
Những ân cần ngày xưa bỗng về thao thiết
Bỗng giật mình nhận ra mình đã đi mải miết
Về phía không nhau...

Thời gian nào có làm nguôi nỗi đau?
Hay chỉ thêm xót lòng vì không thể yêu thương trở lại?
Ngồi xuống đây với anh, xin em đừng sợ hãi
Kí ức xưa bụi thời gian phủ nhoà

Em ngồi xuống bên anh
Sao thấy vời vợi xa
Chợt nhận ra mình chỉ cách nhau một-trái-tim thôi anh ạ
Biết lòng mình mùa đông như đã...
Thổi gió mùa lạnh buốt tim nhau...


Đêm 22/11/2013

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

Riêng cho người

Ở đâu rao bán nụ cười
Để em mua tặng cho người em yêu 
Đi qua năm tháng tiêu điều
Qua sương qua gió, qua chiều bão giông


Ở đâu bán nụ cười không? 
Vai người trĩu nặng gánh gồng khổ đau
Phải vì yêu nhớ nát nhàu
Nên ta chẳng thể có nhau trong đời?


Ở đâu bán nụ cười tươi?
Em mua về tặng riêng người, người ơi
Đã qua hết nửa cuộc đời 
Ta gặp nhau giữa rối bời nắng-mưa


Đợi người qua nắng ban trưa
Đến chiều xế bóng...
Mới vừa chờ mong 
Riêng cho người đấy, biết không?
Chỉ em và nụ cười không nhạt nhòa  

Yêu người nào kể gần-xa
Đợi người nào kể tháng 3 tháng 10
Tình có lúc nhớ - lúc vơi
Chỉ mong trọn kiếp, trọn đời có nhau  

Chuyện con chim nhạn

Con chim nhạn đã chết trong buổi chiều ngập gió
Bởi nó quá tin vào đôi cánh mỏng manh
Con chim nhạn chết rồi anh ạ
Chết bởi niềm tin yếu mềm

Con chim nhạn đã từng khao khát sống
Khao khát yêu cả một bầu trời xanh
Đôi cánh mỏng đập reo vui trên nhành cây mỗi sáng
Đôi cánh sải dài những nhịp vui

Con chim nhạn chẳng thèm bận tâm những cạm bẫy trong đời
Bay rộng dài khi bình minh đến hoàng hôn sắp rạn
Chẳng âu lo khi trời hạn hán
Hay là bão giông

Con chim nhạn như em
Yêu đến tha thiết, tận cùng
Chẳng hoài nghi, chẳng mảy may run sợ
Con chim nhạn chết rồi
Khi niềm tin vụn vỡ
Nhưng đôi cánh kia vẫn lấp lánh nụ cười

Con chim nhạn chết rồi trong buổi chiều ngập gió

08/11/2013

Hoang mang

Em không đủ yêu? 
Hay vì quá yêu mình mà không vượt qua được tổn thương, tự ái 
Để quay về ngày xưa...?!

Ừ thì trời làm mưa
Rồi trời lại nắng 
Chỉ có những yêu thương - tủi hờn - tổn thương - tự ái...trong lòng em trĩu nặng 
Chẳng thể nào dứt  bỏ được em 

Ánh mắt anh nhìn như xoáy hỏi tim em...
Chỗ của anh ngày xưa, giờ đã dành cho ai khác? 
Em cắn môi, nghe một giây trái tim mình đi lạc...
Bỗng thương mình
Nỗi nhớ lại đi xa....

Em đã từng yêu tha thiết như là...
Ngày mai thôi trái tim không còn đập 
Em đã từng yêu đến run rẩy bật khóc 
Khi anh lỡ tay cứa tim mình nhói đau...

Em đã vò nỗi nhớ của mình đến nát nhàu 
Để chẳng quay đầu đi về con đường ấy 
Vậy mà khi anh quay trở lại
Em lại dưng lòng, thờ ơ...

Có sân ga nào có tên là đợi chờ?
Để những người yêu nhau, biết được mà hò hẹn 
Để những con tàu đi 
Những con tàu đến...
Chẳng bao giờ làm lỡ nhịp đời nhau...

21/11/2013

Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

Phố cho anh

Có phố nào là phố tình nhân?
Để em sải bước vui không phiền muộn
Để luôn thấy mình bồi hồi đến nơi hò hẹn
Luôn ngọt ngào những giấc mơ yêu

Có phố nào là phố niềm vui?
Để em sẽ hẹn anh ở đó
Những khổ đau thả bay theo gió
Sẽ dành riêng anh những nụ cười

Có phố nào là phố tình vơi
Để anh biết mình cần nhau lấp đầy khoảng trống
Để cùng nhau đi hết đời dài- rộng
Phố tình vơi bỗng hoá tình đầy

Có phố nào như cơn bão qua đây
Để em thấy trái tim mình mạnh mẽ
Biết yêu anh khi nồng nàn- dịu nhẹ
Có nhau rồi - bao giông bão cũng tan

Phố nước mắt ở đâu, em cũng muốn ghé chân
Nhưng là để tặng anh những giọt tình- hạnh phúc
Yêu thương là những nhỏ nhoi em góp nhặt
Từ mỗi giây, mỗi phút mỗi giờ

Cho anh...!

15.11.2013

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

Này anh...!

Này anh, đời ta còn bao nhiêu ngày để yêu?
Em cũng không biết nữa
Giá như mà em biết được
Để nói với anh một lời hẹn hò
Đứng giữa cuộc đời mình vẫn ngác ngơ
Thế nào là yêu? Thế nào là sống?
Còn bao nhiêu ngày...để em nhẩm tính
Em chia em cho cuộc đời anh

Này anh, có gì nhanh hơn thời gian không nhỉ?
Ta đốt lòng ta như thể đã ngàn năm
Ta đốt tim ta như thể đã vạn lần
Thương nhớ
Mà đâu biết trong mỗi nhịp thở
Ta vẫn tự hỏi mình đang đi về đâu...

Này anh, có núi nào không cao và biển không sâu?
Để em nối yêu thương làm thước đo hạnh phúc
Rồi nghe lòng mình chết lặng
Yêu thương bao nhiêu rồi cũng hoá tro tàn


2:00am 7/11/2013

Ru mình

Chiều nghiêng
Vỡ
Cuộc tình buồn
Phố hoang hoải phố
Nắng vừa 
lặng câm
Đêm nghiêng một nỗi nhớ thầm
Vu vơ 
Như thể mùa xuân về rồi
Đông còn giá buốt người ơi
Mắt
Môi
Tim
Lạnh
Một đời chênh vênh

Đời nghiêng
Trên thác
Dưới ghềnh
Sông qua sông
Bớt gập ghềnh đời nhau

Tay mình mình chạm nỗi đau
Tim mình mình chạm đêm sâu
Một mình

Ngủ đi con mắt của đêm...


1:00am 7/11/2013

Thứ Ba, 5 tháng 11, 2013

Đợi

Đợi người
Cạn một chiều đông 

Thương em má thắm môi hồng
Nhạt phai 


Đợi người qua dấu tình dài
Chung chiêng sợi nhớ 

Nối dài lời yêu

Đợi người năm tháng tiêu điều
Phải lòng đốt lửa giữa chiều bão giông?

Đợi người
Cuối một bến sông
Lênh đênh tình lỡ
Đo lòng biển sâu? 


Thương em môi mắt nát nhàu
Chờ người 

Về những ngày sau
Héo gầy 

Thương em 
Lá đổ chân mây
Thương em
Thương một đời dài 
Chờ ai...

22:30 - 05.11.2013

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

Chuyện ngón tay

Em xoè tay đếm ngón
Ngón nào biết nhớ anh
Những đêm dài thao thức
Nỗi nhớ lên môi mềm

Em xoè tay đếm ngón
Ngón nào biết thương anh
Vai người bao gánh nặng
Trĩu trong bóng chiều tàn

Em xoè tay đếm ngón
Ngón nào biết giận hờn?
Để được anh dành dỗ
Để được thấy yêu hơn

Em xoè tay đếm ngón
Ngón nào biết hờn ghen

Chờ đan ngón tay anh...Để trái tim chỉ đủ
Chứa anh- cho riêng mình

Em- mười ngón tay xinh
Ngón nào thương-giận-nhớ
Yêu anh - từng hơi thở
Mười ngón tay đợi chờ

Cho anh đấy người ơi
Cả trong mơ và thực
Mười ngón tay thao thức

Chờ đan ngón tay anh 

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Mùa đông về rồi phải không anh?

Mùa đông đã về trên phố phải không anh?
Những cây bàng xác xơ trụi lá
Cây buồn điều chi mà sầu vương đến lạ
Gió khe khẽ thở dài trong tóc em bay

Phải mùa đông nên em lạnh đôi tay?
Hay vì nhớ mà ngón gầy ngơ ngác?
Đêm nghiêng buồn rơi trên nốt nhạc
Ai thả mộng mơ trên phím dương cầm

Gió mùa về- như gửi một thanh âm
Trong ánh mắt em một nỗi buồn diệu vợi
Phố trở mình- như thay áo mới
Áo mùa đông bảng lảng sương mờ

Em giấu mình vào những câu thơ
Thôi tha thiết những ngày tháng cũ
Thôi hoài vọng những đêm không ngủ
Yêu dấu nào rồi cũng hoá lạ xa

Cứ đợi chờ đi em rồi đông cũng sẽ qua
Cây cựa mình đâm chồi nảy lộc mới
Em sẽ thôi thảng mình tự hỏi
Người vô tâm hay quá đỗi vô tình?!!!

Em chẳng đợi chờ thì ngày cũng bình minh
Dù không có mặt trời thì vẫn là ngày mới
Cây bàng trên phố kia có ai nhớ được tuổi
Bao cặp đã chia tay- bao người đến hẹn hò?

Anh nào đâu biết cây cũng ngác ngơ
Lá lau nước mắt em khi anh quay gót
Những đắng cay bỗng hoá lời dịu ngọt
Em tự ru mình trên nửa đoạn đường sau

Về đi anh, kẻo trời đang tối mau
Nhớ quàng khăn vì trời trở gió
Em chẳng trách cứ đâu khi mình không duyên nợ
Mùa đông đến rồi, nhớ mặc ấm nhé anh




2:24am 20/10/1013

"Em ở đâu giữa bộn bề đời anh"
Giữa buổi chiều muộn nhạt nắng?
Hay những đêm dài thăm thẳm?
Anh trở về, chếnh choáng cơn say...

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Tháng 10 chờ em

Đánh thức em nhé khi tháng 9 qua rồi
Bằng nụ hôn vẫn nồng nàn hoa sữa 
Nắng đã bớt hanh hao ngoài ô cửa
Người sẽ về để tay nắm bàn tay

Em đếm thời gian lặng lẽ tháng-ngày
Tháng 10 có điều gì đợi em trước ngõ?
Giọt sương sớm dịu dàng trên lá cỏ
Như là giọt nước mắt hờn ghen

Có điều gì như lạ như quen
Tháng 10 chờ em- cơn gió mùa đầu đông hiu hắt
Anh có về kịp đặt môi lên dòng nước mắt
Nhớ thương anh bỗng hoá tủi hờn

Em tự nhủ lòng còn gì tha thiết hơn
Tháng 9 đi qua như một vệt nắng
Đọng trong tim em một nỗi nhớ thầm lặng
Chẳng cần chi một lời hứa, hẹn thề

Tháng 10 chờ em ở phía cơn mê...

Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Đêm

Đêm dài bằng nào hả anh?
Có dài như là nỗi nhớ? 
Có dài như là hơi thở? 
Em nghiêng tóc giấu sợi buồn 

Đêm dài bằng nào hả anh?
Có dài như là nước mắt? 
Buồn-vui gì em cũng khóc
Nhưng mà thương nhớ nhiều hơn

Đêm dài bằng nào anh nhỉ?
Dài như môi mắt nhớ nhau?
Hay là một ngày vắng bóng
Tim mình khe khẽ nhói đau....


2h sáng 28/9/2013

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

what's love?

Thỉnh thoảng, có những lúc mình cũng ngẩn ra tự hỏi câu đó. Dù cũng đi qua vài cuộc tình, nhưng rồi vẫn chẳng định nghĩa nổi thế nào là yêu? 

ừ, làm gì có cái "định nghĩa" chuẩn mực nào cho tình yêu nhỉ? Mỗi người sẽ có một cảm xúc khác, một nhân sinh quan khác nhau và vì thế họ cũng có những cung bậc cảm xúc khác nhau...

Có người nghĩ rằng yêu là phải ở bên cạnh nhau 24/24, là phải "kiểm soát" nhau từng bước chân, từng mối quan hệ...Yêu là phải tặng nhau quà hàng hiệu, là phải đi ăn nhà hàng, là phải tặng 1000 bông hồng đỏ thắm, là phải đứng trước quảng trường với 999 ngọn nến và hét lên "Anh yêu em"....Uh, thì có hàng ngàn cách bày tỏ tình yêu cũng như hàng ngàn sắc thái tình yêu...

Nhưng dường như, với mình, tình yêu giản dị hơn thế. Yêu là có một người phải biết chạm vào trái tim mình, làm nó rung cảm đã. Làm nó lay động đã. Và, là có một người đủ hiểu, đủ cảm thông, đủ chia sẻ mọi vui buồn cũng như khó khăn vất vả. Nước mắt cũng như nụ cười...Là chỉ cần nhìn thấy họ bình yên, nhìn thấy họ tươi vui hạnh phúc là cũng đủ len lỏi trong mình một niềm vui...Là dù ở cách xa nhau, chẳng thể gặp mặt hay trò chuyện, nhưng chỉ cần nhìn họ làm việc qua facetime, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc khó tả, cái cảm giác họ luôn cần có mình, mọi nơi mọi lúc, họ luôn muốn có mình ở bên....nó thật sự lay động trái tim...

Và, yêu, là mong muốn được chia sẻ với nhau những niềm vui nho nhỏ mỗi ngày, là được lê la vỉa hè trà đá cùng nhau ngắm phố phường. Là những ngày nghỉ nằm gối đầu lên nhau tỉ tê chuyện trò, là mỗi buổi chiều nấu cho nhau một bữa ăn ấm áp, là nhìn sâu vào mắt nhau mà chẳng cần nói lời nào cũng đủ hiểu được nhịp đập trái tim nhau...

Và hơn cả, yêu - có lẽ là cảm giác gắn bó, là cảm giác được sẻ chia, được chạm vào từng tế bào của nhau

Chẳng cần biết anh là ai, chẳng cần biết anh từ đâu....Hình như có lời bài hát như vậy rồi. Sẽ không phải là ở bên nhau hàng ngày, không phải là trò chuyện mỗi tối...nhưng trái tim, chắc chắn chẳng thể nào xoá được hình ảnh người đó dù chỉ 1s thôi...

Nhưng, yêu chỉ là cảm xúc của trái tim, thương là tận sâu đáy lòng. Nếu trong tình yêu không có tình thương, thì cái cảm xúc đó cũng dễ đi qua nhanh chóng. Trong tình thương không có tình yêu, thì đó chỉ là sự thương hại, miễn cưỡng mà không thể nào có đươcj cảm xúc thăng hoa với nhau...

Mình vẫn muốn yêu thương và cũng được thương yêu trở lại, để luôn cảm thấy gắn bó với nhau, cần nhau và thương nhau đến muốn chia sớt mọi vui buồn...

Người hỡi, dù anh ở đâu, và anh là ai...Em cũng cảm thấy hạnh phúc, vì anh đã chạm được vào trái tim mình 

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Bối rối..

Có điều gì len nhẹ phía trái tim
Phải gió trở mình làm em thao thức? 
Tháng 9 đợi em phía cơn mưa nhòe ướt
Có giọt mưa nào khe khẽ trên mi em...

Có điều gì cứ nao nức...
Đêm...
Như là sương đi qua miền cỏ dại
Như là gió vụng về đi mãi...
Đưa hương sữa về thăm thẳm nơi xa...

Phải vì mưa thu bối rối như là...
Hoa sấu rụng cuối mùa lưu luyến
Phải hoa cúc xanh lời hò hẹn...
Tháng 9 mỏng manh - vạt áo cuối đường

Tháng 9 ngập ngừng trên lá một giọt sương
Thương nỗi nhớ còn phiêu du theo gió
Biết đâu chừng trái tim còn bỏ ngỏ...
Người có kịp về đọc thần chú: Vừng ơi....!

(0:47am 8/9/2013)


Photo by Tác còi ^^

Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013

Mẹ và bữa cơm nhà

Mẹ và bữa cơm nhà

Có lẽ trong gia đình, mình bị ảnh hưởng bởi mẹ nhiều nhất. 6 tuổi biết nấu cơm, 7 tuổi biết xách làn đi chợ, 10 tuổi đã thay mẹ nấu một mâm cơm cúng cụ…Và cứ mỗi cuối tuần, 2 mẹ con lại rủ nhau đi chợ, nấu những món đặc biệt hơn ngày thường để “chiêu đãi” cả nhà – món mà ai cũng thích ăn nhất hồi đó, là bún chả nem…Mẹ còn dạy mình làm cả mắm tép, cả tương ớt, tương cà…Ba là ngư
ời miền Trung, độc đoán, gia trưởng, khó tính…Nhưng ba lại rất dễ trong ăn uống, mỗi lần mình mải đọc sách mà để cơm sống/ hoặc khê…thì chỉ sợ về mẹ mắng, còn ba sẽ bảo “Thôi, con nó nấu cho ăn là tốt rồi. Lần sau rút kinh nghiệm” – ba dễ tính thế, nhưng rất hiếm khi ba đi ăn ở đâu đó trừ khi là bất đắc dĩ – ba chỉ thích về ăn cơm nhà, ăn cơm mẹ nấu. Giờ mẹ cứ đi đâu vài hôm là thế nào ba cũng gọi về. Và mình, bao nhiêu năm, bao nhiêu kì nghỉ lễ, nghỉ Tết – cứ tự nhủ sẽ đi đâu đó nghỉ ngơi – thì rồi lại tiếc những ngày ở nhà với ba mẹ, và thế là cứ nghỉ lễ, nghỉ tết, nghỉ hè ba mẹ ở đâu là lại ôm con về đó. Ở với mẹ, là như thấy mình có một điểm tựa vững chắc, như thấy mình được xả hơi tuyệt đối. Lại vào bếp phụ mẹ nấu nướng, rồi buôn chuyện với mẹ - mẹ biết rõ mình có bao nhiêu người bạn, chơi thân với ai và ai đang tán tỉnh theo đuổi – mẹ cũng biết rõ mình yêu ai và ghét ai…Dường như với mẹ, mình chẳng thể nào giấu được điều gì…
Những bữa cơm nhà mẹ tạo ra cái “nếp” từ nhỏ, ăn sâu vào máu mình. Để sau này khi đã làm vợ, làm mẹ….mình cũng biết chăm chút cho cái bếp, chăm chút cho những bữa cơm ấm áp – để mỗi bữa ăn mọi người đều thấy đầm ấm, vui vẻ, cùng chia sẻ mọi chuyện ở lớp, ở trường….Và sẽ là thật vui, thật ấm áp khi bữa cơm mình nấu nóng hổi được mọi người ăn thật ngon và vui vẻ…
Bây giờ, cuộc sống ngày càng cuốn người ta vào những đam mê và vui thú riêng. Có mấy gia đình còn được ăn cùng nhau 3 bữa cơm? Ừ thì vì công việc, vì hoàn cảnh nhưng ít nhất, hãy cùng nhau về nhà buổi tối, để bếp lửa ấm áp, để tiếng nói cười vui vẻ, để tiếng bát đũa lanh canh rộn ràng…cho mỗi chúng ta cảm giác được xum vầy, được quây quần bên nhau sau một ngày dài….
Đã có những buổi chiều, mình nấu cơm cùng người – ăn với nhau một bữa cơm ấm áp, vui vẻ. Nhưng mình ghét nhất là nấu cơm xong gọi mãi không chịu ăn, giục mãi đến lúc mâm cơm nguội ngắt…
Những giây phút ấm áp sẽ qua đi rất nhanh, nếu mình không kịp giữ lấy. Cũng giống như mâm cơm sẽ nguội dần và mất vị ngon, nếu mình không ngồi cùng nhau ăn khi còn nóng hổi để cảm nhận được từng món ăn, từng gia vị của cuộc sống, phải không? 


(P/S: Mẹ tui - bên trái năm nay 67 tuổi đó - và em gái của bà)

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Yêu thương ở lại...

Rồi cuối cùng tôi cũng đã thực hiện được nguyện ước trong đời của mình, là thức giấc trong một căn phòng ngập nắng ven biển trong ngày sinh nhật mình...
5 ngày nằm ở đây, căn phòng khá tiện nghi ven biển này, nghe sóng vỗ rì rào dưới kia và sự yên tĩnh tuyệt đối của căn phòng khiến lòng tôi được nghỉ ngơi và thư giãn tuyệt đối. Dù có đôi lúc, tôi đã ước rằng mình cho các con tới đây, để cùng nhảy sóng, cùng vui đùa...Nhưng rồi tôi cũng tự an ủi mình, rằng mình cần những lúc riêng tư như thế này lắm chứ...

Đêm cuối cùng ở đây, tôi chẳng muốn ngủ, giá như đủ can đảm để tôi có thể ngồi dưới kia ngắm biển cả đêm nhỉ?
Làm sao để có người ở bên mình, mà mình vẫn tự do và riêng tư? 

Thứ Ba, 25 tháng 6, 2013

Ru tình

Ru tình qua một cơn mơ
Em ru lòng đặng ơ thờ...
Ngày xưa...
Ru tình qua những cơn mưa
Em nghe mắt ướt mà chưa nguội lòng
Ru tình hết những hư không
Phải đâu tình lặng
Muối lòng thiết tha? 
Ru ngày ru tháng xót xa
Người qua sông để cánh hoa lỡ làng
Em ru lòng chợt đông sang
Ru đời nguôi nhớ
Đa mang...
Nhọc lòng...

Tình ơi
Xuân - hạ - thu - đông
Xin nguôi quên, xin bình yên
Hỡi tình...


17.05.2013

Muốn

Muốn được nắm tay anh đi qua triền đồi vắng
Đi qua thảo nguyên xanh ngát gió trời
Bỏ lại sau lưng những đường dài khúc khuỷu
Gập ghềnh như quãng đời em đã đi qua

Muốn được nắm tay anh giữa những hạt mưa sa
Em so gọn đôi vai nhỏ bé
Tim ấm lại trước nhịp rung khe khẽ...
Mưa đã cuốn trôi những tháng ngày buồn

Muốn được nắm tay anh giữa một bầu trời xanh
Chênh chếch sáng những vì sao lấp lánh
Thôi lo sợ những ngày mưa giông tới
Em ngủ vùi yên bình trong tiếng thở đêm

Muốn được nắm tay anh qua những ngày thật êm
Chỉ là ánh mắt dịu dàng tìm nhau mỗi sáng
Chỉ là những vòng tay chợt xiết thêm nhè nhẹ
Bình dị qua ngày- bình dị có nhau...


26.05.2013

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Mẹ vợ và con rể (chuyện của học trò)

Cô học trò "cưng" cũ bỗng dưng gọi bảo: Cô ơi, em muốn được tự do như cô. Thế là lại giật mình đánh thót một cái. Sao mỗi lần có bạn tâm sự chuyện bất hòa với chồng hay mong muốn ly hôn là mình lại có cảm giác nhói tim một cái? Chuyện thì đúng là hiếm gặp, thường thì hay là mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu. Đằng này lại là mẹ vợ và con rể. Cô bé học trò của mình cũng ở hoàn cảnh đặc biệt. Bố mẹ chỉ có một mình D là con duy nhất. Bố là bộ đội, hiếm khi về nhà. Tình cảm của bố mẹ D cũng vì thế mà nhạt dần. Họ không ly hôn nhưng ly thân, thảng hoặc bố D mới về. Mẹ D cũng chừng đó năm sống vò võ một mình, nuôi D ăn học khôn lớn. Bao nhiêu tình cảm dồn hết cho con gái. Con gái đi lấy chồng, sinh con, lại một mình mẹ lo toan, gánh vác. Mẹ cho vợ chồng D đất làm nhà, thì thời gian làm nhà là thời gian chồng D đi học, D mới sinh con nhỏ, mẹ lại là người tất tả ngược xuôi lo toan. Vậy mà, chàng rể chẳng những không biết ơn mẹ, không thương mẹ vợ. Lại suốt ngày nhậu nhẹt, nhậu về say là lèm bèm chửi rủa. Vợ lỡ lời nhắc nhẹ một câu là bị chửi. Chỉ cả tay vào mặt mẹ vợ chửi. D xót mẹ, giận chồng nhưng nói ra là vợ chồng lại mâu thuẫn...Giờ cô bé nói em buồn lắm cô ạ, em thương mẹ lắm. Mẹ bao nhiêu năm chỉ có mình em, em cũng chỉ có mình mẹ. Bao nhiêu năm mẹ em chẳng bao giờ làm phiền lòng ai, mất lòng ai. Bây giờ em rước một người về chửi mẹ, chỉ tay vào mặt mẹ....Mình cũng chỉ biết khuyên em nên tâm sự, trò chuyện với chồng, nói hết những suy nghĩ và tình cảm của em và tìm hiểu xem chồng em có điều gì ẩn ức hay không? Nếu khi em đã làm hết sức mà vẫn không thay đổi được tình hình, thì chia tay là giải pháp tốt nhất. Bởi vì em cũng cần sống cho em, cho con em và nghĩ cho mẹ em nữa...Mình biết rằng, đêm nay thế nào em cũng sẽ vừa nằm ôm con vừa khóc. Cô học trò bé bỏng và sống tình cảm của mình ngày nào...Giờ đã làm mẹ, mà sao thấy em mỏng manh, thấy em hiền quá, thấy em chơi vơi quá. Bỗng dưng rất muốn ôm em thật chặt :(

Rồi lại nghĩ tới Bống và Cua, lỡ sau này các bạn không hạnh phúc, có lẽ mình sẽ đau lắm, mình sẽ buồn lắm lắm. Không ai thương con và xót con bằng mẹ, mình có thể hi sinh mọi điều chỉ mong các con sống bình an, hạnh phúc. Chỉ mong các con gặp được người đàn ông tốt, yêu thương và tôn trọng các con. Chỉ mong đời các con sẽ nhiều nụ cười hơn nước mắt. Thế thôi, là mình thấy mãn nguyện rồi. 

Chuyện của bé D làm mình cứ nghĩ mãi. Sao trên đời lại có những thằng đàn ông đôi co và chửi bới mẹ vợ nhỉ? Người mẹ đã sinh thành và nuôi dưỡng cho mình môt người vợ hiền như bé D? Người mẹ đã tần tảo lo toan cho cả hạnh phúc của con. D nói, cứ say là lèm bèm cô ạ, nhưng khi tỉnh táo lại năn nỉ xin lỗi là em lại mềm lòng. Mình bảo với D, em hãy ghi âm lại những lúc anh ta say, rồi khi tỉnh mở lại cho anh ta nghe, hỏi anh ta nếu là em thì anh ta có thể chấp nhận được không? Mình cực kì ghét đàn ông uống rượu rồi mượn rượu lèm bẻm chửi bới, thật chẳng còn tí "người" nào :(

Anh Tuấn Minh cứ bảo mình kì thị đàn ông. Nhưng mà thật sự bây giờ, sao mà khó để tin đàn ông đến thế? :-||

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Mơ hoa


(Ảnh: Tác Anh)


Đừng vội xa em nhé
Trái tim em yếu mềm
Cứ dịu dàng từng bậc
Là sẽ tới tình em

Đừng thờ ơ anh nhé
Đừng đôi phút lãng quên
Nắng qua triền đồi vắng
Ngỡ như người gọi tên

Yêu như là mắt nắng
Rạng rỡ giữa trưa hè
Thêm một lần thắp lửa
Trái tim bớt lạnh chưa? 

Ngỡ đâu từ xa xưa
Người về trong giấc mộng
Thêm một lần dậy sóng
Giữa tim người bao dung...

(10.05.2013)

Vương tình cỏ lau


Đừng giận gì em hỡi
Những chuyện đã xa xôi
Cỏ lau trắng bờ rồi
Ngập ngừng....thôi tha thiết

Con gió đi mải miết
Giữa những bờ cỏ hoang
Về đong chút lỡ làng
Trên đôi môi ngọt ấm 


Dòng đời trôi rất chậm
Cỏ cứ trắng thiết tha...
Em cứ coi như là...
Cơn giông chiều chợt tới...

Nghĩ đâu xa vời vợi
Những cỏ với bờ sông
Những hoa với cánh đồng...
Cơn mưa chiều lạc lối..

Em giờ thôi bối rối
Em giờ chẳng nhớ mong
Chẳng tha thiết trong lòng
Dù qua vùng cỏ dại..

(14.05.2013)

Hẹn



(Ảnh: Tác Anh)


Em đến nhé mùa hoa về rợp phố
Những yêu thương tôi nguyện giữ đây rồi
Thương cánh mỏng gió nhẹ lay em ạ
Chỉ chờ cài lên mái tóc em thôi

Em đến nhé để nỗi nhớ nhẹ vơi
Tôi ấp ủ suốt bao mùa hoa nở
Cánh tím mỏng giọt sương rơi vỡ
Như mắt em cười long lanh ướt hồn tôi

Em đến nhé – hoa đã nở rợp trời
Tôi nguyện giữ một mùa vàng lá ủa
Để hương quyện theo em trong từng nhịp thở
Tôi len lén cúi mình đặt một nụ hôn…


(Ngày mưa 23.05.2013)

Thị phi ở đời

Cuộc đời mỗi người, chắc hẳn không mấy ai không trải nghiệm qua những chuyện thị phi. Âu cũng là lẽ thường, con người vốn sẵn tính tò mò, đố kị, ganh ghét...Và khi bạn hơn họ dù chỉ một chút xíu thôi, cũng có thể làm "mồi" cho họ mang ra giữa bàn dân thiên hạ và...nhậu. Vấn đề là thái độ của bạn như thế nào mà thôi...
Hồi tôi còn là học trò, mỗi khi nghe được bạn này bạn nọ (mà mình vốn quý mến và tin tưởng) đi nói xấu mình sau lưng, tôi buồn và tổn thương kinh khủng, tôi có thể khóc, tôi có thể mất ăn mất ngủ vài ngày và tự vấn bản thân vì sao để bạn nói xấu mình như thế. Khi tôi đi làm, về một môi trường toàn người lớn hơn mình, tôi cũng từng bị sốc vì những thị phi. Ngay cả khi suy nghĩ để ly hôn, tôi cũng đã đắn đo, đã ..sợ điều tiếng, sợ cả những dèm pha, sợ cả cảm giác mình thất bại hôn nhân trong mắt mọi người...Nhưng rồi chính tôi nhận ra rằng, chẳng có ai sống giùm mình, chẳng có ai vui buồn giùm mình, chẳng có ai nuôi con cho mình, chẳng có ai thương xót mình khi mình đau khổ...Và, tôi chọn cách...hiên ngang đi qua tất cả mọi điều. Tôi chọn cách đối mặt trực tiếp với mọi chuyện. Tôi tự nhiên và điềm đạm (có khi bông đùa) về chuyện tôi ly hôn. Thậm chí có lần, một chị (cũng đã từng ly hôn) hỏi tôi giữa chốn đông người "À, Giang vào đây cho phỏng vấn tâm trạng sau khi ly hôn thế nào?" - nếu là tôi hồi trẻ, hẳn là tôi sẽ buồn, sẽ lúng túng..nhưng lúc đó, tôi cười rất tươi và với giọng bông đùa, tôi bảo với chị "À, thì ngày xưa T (tên chị) cảm thấy thế nào thì bây giờ G cũng cảm thấy như thế" - Cả phòng cười ồ lên, mọi người dường như thấy chuyện tôi ly hôn trở nên rất...bình thường. Và rồi tôi nhận ra, khi tôi dũng cảm đối diện với mọi chuyện, khi tôi nhìn nhận mọi chuyện nhẹ nhàng và đơn giản, thì thị phi không còn nữa (bởi mọi người đâu còn gì để bàn tán, khi mà tôi đã phơi bày hết ra rồi?)

Bỗng dưng nói chuyện này, là hôm nay một cô bé PM cho tôi ở Facebook, hỏi kinh nghiệm...ly hôn (giời ạ, tôi sợ nhất là phải truyền kinh nghiệm này cho các bạn, vì tôi luôn mong muốn nhìn thấy mọi người hạnh phúc. Mỗi lần đọc những câu chuyện các bạn chia sẻ về tình yêu với người yêu/ chồng một cách ấm áp, tôi thấy vui thật sự và mừng cho các bạn thật sự, bởi các bạn cho tôi chút niềm tin rằng, tình yêu vẫn còn tồn tại). Cô bé ấy nói rằng, quyết định ly hôn là vì bị chồng đánh đập dã man quá. Anh chồng đã kí đơn, nhưng dọa sẽ làm bung bét cho mọi người biết 2 người đã ly hôn trong khi cô ấy muốn giấu kín, vì cô ấy sợ ảnh hưởng tới uy tín của bố mẹ, gia đình, sợ cơ quan cô ấy làm việc biết chuyện sẽ thành chuyện thị phi và ảnh hưởng tới công việc của cô ấy. Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều, rằng nỗi sợ hãi..vô lý và vớ vẩn của cô ấy đã vô tình được mang ra làm mồi nhậu cho chồng cô ấy và những người xấu tính (sẽ biết) xung quanh cô ấy. Cô ấy may mắn vì chưa có con, vậy thì cái điều quan tâm lớn nhất đã không phải nghĩ tới như tôi trước kia (quả thật là, tôi chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để các con bớt tổn thương nhất). Tại sao cô ấy không đối diện với việc mình ly hôn? Có ai sống thay cô ấy được đâu? Có ai gánh chịu tổn thương tinh thần và thể xác giùm cô ấy đâu? Cũng chẳng ai đánh giá tư cách đạo đức hay uy tín của bố mẹ cô ấy, gia đình cô ấy khi cô ấy ly hôn. Chẳng ai đánh giá tư cách đạo đức hay trình độ chuyên môn của cô ấy nơi làm việc...Những nỗi sợ hãi về chuyện thị phi đó, vô hình khiến cô ấy bị áp lực, bị căng thẳng và mệt mỏi. Và chính cô ấy đã tự "mua dây buộc mình" - Cuộc sống không quá dài, để chúng ta đi nói xấu nhau, ganh ghét nhau hay sợ người này người nọ nghĩ gì về mình, đánh giá gì về mình (khi mình chẳng làm hại ai, làm tổn thương ai). Dành thời gian đó cho bản thân, cho những người thân yêu của mình có hơn không nhi? Rồi chính con người mình, cách sống của mình sẽ là câu trả lời tốt nhất. 

Hôm qua, nói chuyện với cô bạn thân thời ĐH, mình vô tình nói cho cô ấy biết một chuyện mà cô ấy tưởng là không ai biết ngoài cô ấy (đấy, phụ nữ giữ bí mật bằng cách đi kể cho người khác và dặn giữ bí mật). Cô bạn tôi cứ nắc nẻ cười và trêu "bạn G tài thật, sao cái gì bạn G cũng biết, may mà bạn Hoa chưa làm gì sai để bạn Giang biết được" - tôi cũng bảo bạn tôi rằng "Không có chuyện sai hay đúng, mà chỉ có chuyện bạn Hoa có thích hay không, không cần biết bạn G nghĩ gì, bạn G cho là sai hay đúng, bạn G thích hay không, nhé. Điều mà bạn Hoa nên quan tâm nhất, đó là bạn Hoa có muốn làm chuyện đó hay không và chuyện đó có gây hại cho ai, tổn thương cho ai hay không thôi. Nhé" 

Đấy, vì sao tôi thảnh thơi, là vì tôi chẳng bận tâm tới những thị phi ở đời :)

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Thương tháng 5


Em giấu mình trong cái nắng tháng 5
Hoang hoải nhớ những điều xưa cũ
Bằng lăng tím ngắt trời tình tự
Mắt môi cười mà tim vẫn nôn nao



Em giấu mình trong mưa đến cồn cào
Tháng 5 trở mình cuồng điên vì nhớ
Đêm ngắn lắm- em đếm từng nhịp thở
Vẫn thương thầm người giờ đã cách xa...








Tháng 5 người ơi, vẫn tha thiết như là...
Bằng lăng tím nhói lòng xác lá
Phải vì yêu nên thuỷ chung đến lạ
Người bỏ đi rồi, hoa vẫn tím...đơn côi...

Em nào đâu dám nghĩ chuyện xa xôi
Thương tháng 5 vẫn còn chông chênh gió
Vẫn giật mình ngỡ như người gõ cửa
Đặt lên môi câu thần chú: "Tình ơi!"...


1:25 am 13/05/2013

Thứ Bảy, 11 tháng 5, 2013

Yêu không phải chỉ là đi theo con tim...

Chiều nay một em gái tâm sự, đại để là em đã có gia đình, có con - và anh chàng A kia cũng đã có vợ con. Nhưng 2 người yêu nhau, như là định mệnh, yêu say mê và không thể từ bỏ được. Cho dù em đã cố gắng nhiều lần, cả anh chàng kia cũng cố gắng nhiều lần mà không từ bỏ được. Bây giờ vợ anh ấy đã biết chuyện (do có ai đó nhắn tin báo). Em buồn và đau khổ, vì dường như bị hiểu lầm là chính em gây ra điều đó để phá vỡ gia đình anh ta. Em đau khổ và suy nghĩ, em tổn thương...

Tôi lắng nghe em, và điều duy nhất tôi có thể nói với em rằng tôi chỉ có thể lắng nghe em và chia sẻ với em, tôi mong em từ bỏ cuộc tình này. Bởi vì có thể với tôi, suy nghĩ cũng hơi cực đoan, nhưng tôi không muốn làm tổn thương nhiều người, vì tình cảm của mình. Như thế, là ích kỉ...


Tôi cũng đã từng "vướng" vào một người đàn ông có gia đình, tất nhiên tôi tự do và tôi chẳng có gì phải sợ. Nhưng tôi luôn ở trạng thái có lỗi, cái cảm giác mình phải đi "ăn mày" tình cảm của một người phụ nữ khác chẳng dễ dàng gì (dù tôi biết rõ hoàn cảnh gia đình anh, và biết rất rõ tình cảm anh dành cho tôi là chân thành). Nhưng rồi, tôi đã từ bỏ, tôi thấy lòng mình thật sự nhẹ nhõm khi tôi từ bỏ, dù trái tim tôi đau buốt...


Trong cuộc đời này, hiếm khi người ta lựa chọn được một người bạn đời ưng ý và sống với nhau hạnh phúc trọn vẹn như ước mơ. Nhưng đừng vì thế mà làm tổn thương nhau và tổn thương nhiều người. Tôi đã nói với cô bé đó rằng, em có thể từ bỏ gia đình không? Anh ấy có thể từ bỏ gia đình để đến với em không? câu trả lời là không! Ồ, thế thì cuộc tình này sẽ kéo dài bao lâu? Và để làm gì? Người ta không thể đi mãi lề cuộc đời nhau đâu em à! Đừng cả tin và hoang tưởng như thế. Tôi có thể trở nên hoài nghi và cực đoan nhưng tôi không tin bất kì người đàn ông nào nói yêu tôi mà vẫn muốn giữ gia đình. Họ chỉ muốn có thêm tôi chứ họ không muốn có tôi duy nhất cho cuộc đời họ. Như thế thì tình yêu của họ là gì nhỉ? Có ý nghĩa gì đâu? Từ sau khi chia tay người đàn ông đó, tôi đã tự đặt ra nguyên tắc riêng cho mình là không bao giờ vướng vào đàn ông đang có gia đình nữa. Bởi phụ nữ thường dễ bị tình cảm chi phối, và khi lún sâu vào sẽ rất khổ tâm, khó rút chân ra và luôn bị dằn vặt...chi bằng mình tránh ngay từ đầu thì hơn. 


Tôi cũng không tin rằng, ai đó nói tôi không thể từ bỏ người tình, nếu không thể từ bỏ, thì nghĩa là người đó vô cùng quan trọng với cuộc đời mình. Vậy thì họ sẽ đủ can đảm để từ bỏ mọi thứ khác để có người quan trọng nhất với mình. Tôi nghĩ, yêu một ai đó, không có nghĩa phải có họ trong đời khi mình không thể. Yêu nghĩa là mong họ có một cuộc sống hạnh phúc hơn và tốt lành hơn. 


Tôi cũng là người sống tình cảm, bị cảm xúc chi phối khi yêu ai đó. Nghĩa là tôi chỉ có thể yêu một người khi trái tim tôi rung cảm. Nhưng tôi có lẽ cũng là người lý trí, khi tình yêu đó làm tôi tổn thương hoặc làm tổn thương người khác, tôi sẵn sàng từ bỏ. Tôi có thể rất yêu một người, nhưng nếu họ hết yêu tôi hoặc họ có người khác, tôi đủ dũng cảm để buông tay và không níu kéo, không chạy theo họ.


Tôi cũng đã nói với cô bé đó rằng, cô ấy cần phải suy nghĩ để lựa chọn. Bởi nếu mọi chuyện vỡ lở, cô ấy sẽ mất tất cả, mất gia đình và mất cả người mình yêu. Khi đó thì dù không thể, dù không muốn, cô ấy cũng PHẢI rời bỏ người yêu mình. Vả lại, liệu anh ta có thật sự yêu và muốn giữ cô ấy không? Hay chỉ là cô ấy TƯỞNG thế? Hãy tỉnh táo để thấy, khi vợ anh ấy biết chuyện, anh ấy sẽ xử lý như thế nào? Và cô ấy sẽ biết được vị trí của mình trong cuộc đời anh ta... Phụ nữ bao giờ cũng là người đau khổ và thiệt thòi nhất trong mọi chuyện. Tôi chỉ không muốn cô ấy lầm tưởng mà thôi...


Tôi không lên án những cuộc tình vụng trộm, tôi chẳng lên án những người ngoại tình. Bởi tôi không thể bắt người khác đi vào đôi giày của mình. Và mỗi người có một hoàn cảnh riêng mà không có bất kì quy luật nào có thể áp dụng được...Nhưng tôi mong họ có thể tỉnh táo nhìn nhận và có thể xác định được những gì mình cần, những gì mình muốn trong cuộc đời này. Ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống và tôi mong rằng họ sẽ lựa chọn cho mình một cuộc sống có ý nghĩa hơn, hạnh phúc hơn và HÀI LÒNG hơn. Bởi vì tôi biết, có nhiều cuộc hôn nhân không hạnh phúc và họ không thể chia tay nhau vì nhiều lý do đặc biệt, nhưng họ thỏa thuận với nhau về "quyền tự do" trong cuộc đời riêng và vì thế họ có quyền yêu và lựa chọn một cuộc đời khác cho mình. Nhưng nếu một người đàn ông về nhà vẫn ngọt ngào với vợ, ra đường vẫn có người tình thì đúng là anh ấy đang làm tổn thương cả vợ và người tình của mình... 


Tôi cũng nghĩ rằng, trong cuộc đời, chúng ta sẽ có nhiều khúc quanh để đi qua, để thử thách chính bản thân mình và để lựa chọn. Từ bỏ một điều gì đó đôi khi sẽ rất đau đớn, nhưng chúng ta sẽ sống bình yên và thanh thản hơn rất nhiều...


Yêu, không có nghĩa chỉ nhắm mắt đi theo trái tim...Mà hãy để cái đầu của mình soi đường cho con tim nữa nhé 

Thứ Hai, 6 tháng 5, 2013

Bởi vì mùa qua không trở lại...

Bỗng dưng nghĩ tới điều này, những gì đi qua khó mà quay trở lại, khi tất cả đã ngủ yên. Nhiều người thắc mắc, vì sao mình có thể làm bạn với người yêu cũ? Là bởi vì, sau khi chia tay, mình không còn nghĩ tới những điểm xấu của họ nữa (vì những điểm xấu đó đã làm bọn mình chia tay rồi mà), chỉ còn giữ lại những kỉ niệm đẹp, những kí ức đẹp và những mặt tốt của họ thôi. Vậy thì sao không thể làm bạn, khi họ chẳng xúc phạm mình, không coi thường nhau?

Nhiều người cũng không tin rằng, mình không còn vương vấn người cũ, nói thế nào nhỉ? Mình cũng cảm thấy mình lạnh lùng. Đối với mình, khi đã "yêu xong" một ai đó rồi, là trong lòng không còn tơ vương, không còn rung động... Chẳng biết có ai giống mình không? Nhưng cảm giác gặp lại người yêu cũ vẫn gần gũi, vẫn thân thiết nhưng...không rung cảm, không cảm xúc... Bởi thế hôm qua bạn hỏi mình "Trả lời anh, thế nào là xa và gần?" mình đã cười và nhẹ lòng khi trả lời "Gần là khi anh ở ĐN em vẫn thấy gần. Xa là ngay cả bây giờ anh ngồi cạnh em mà em vẫn thấy xa" - và ngay cả khi bạn nói mình nhìn thẳng vào mắt bạn, thấy bạn rơm rớm nước mắt, mình cũng không thể lấy lại những tình cảm và cảm xúc như xưa nữa. Mình lên xe bus về, lòng nhẹ nhõm vì đã không còn trách giận, không còn....ghét nhau và có thể nhìn nhau bình yên như một người thân xưa cũ lâu ngày gặp lại.

Mình là như thế đấy, khi yêu ai thì yêu hết lòng, yêu nồng nàn, yêu chung thuỷ. Nhưng hết yêu rồi thì không thể cố được. Nhưng không cực đoan tới mức không gặp mặt, kg chuyện trò (trừ khi xúc phạm mình và làm mình quá tổn thương) - Và khi yêu một người, mình cũng yêu chân thành, vô tư chứ chẳng mảy may tính toán. Như một người bạn nói, yêu là việc của trái tim. Chỉ là mình dùng lý trí, để xử lý "trái tim" mình thôi. Ví như người ta đang yêu mình mà nói chia tay, mình sẽ tìm hiểu và chẳng ngại ngần giữ tình cảm đó. Nhưng nếu họ nói hết yêu mình, thì cho dù yêu đến mấy mình cũng không bao giờ chạy theo, không cầu xin, không năn nỉ...Có lẽ, vì lòng tự trọng của mình quá lớn? Để mình không nhún lòng....

Ngay cả bây giờ, tình cảm dành cho một người vẫn còn nhiều, đủ để mình quan tâm tới họ, nhưng một điều chắc chắn, mình sẽ không chạy theo, không níu kéo...Mình tôn trọng quyết định của họ, tôn trọng những gì mình đã có dù là ngắn ngủi, tôn trọng vì họ đã không dối lòng, dối mình...Cuộc sống đã quá nhiều bộn bề, và điều còn lại nên làm, đó là cư xử "tử tế" với nhau, đúng không?

Bởi vì mùa qua không thể trở lại? Hay vì lòng người đã lạnh thì không thể nào...? Có lẽ là vì lòng đã lạnh...Mình chỉ có thể quay lại, khi mình còn tình cảm, còn yêu thương và họ chứng minh được họ yêu mình chân thành.

Suy cho cùng, mình vẫn bị chữ TÌNH vương mắc, vẫn nặng chữ tình. Nếu không có chữ tình, thì chẳng có gì để mà níu kéo...

Yêu thương một người, không phải cứ ở bên người đó mới thấy yêu thương, yêu thương một người - là ngay cả khi mình đã quay lưng, mà vẫn biết phía sau mình, họ ở vị trí nào trong trái tim mình...