Dành riêng cho anh, người em yêu ơi


Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

Thị phi ở đời

Cuộc đời mỗi người, chắc hẳn không mấy ai không trải nghiệm qua những chuyện thị phi. Âu cũng là lẽ thường, con người vốn sẵn tính tò mò, đố kị, ganh ghét...Và khi bạn hơn họ dù chỉ một chút xíu thôi, cũng có thể làm "mồi" cho họ mang ra giữa bàn dân thiên hạ và...nhậu. Vấn đề là thái độ của bạn như thế nào mà thôi...
Hồi tôi còn là học trò, mỗi khi nghe được bạn này bạn nọ (mà mình vốn quý mến và tin tưởng) đi nói xấu mình sau lưng, tôi buồn và tổn thương kinh khủng, tôi có thể khóc, tôi có thể mất ăn mất ngủ vài ngày và tự vấn bản thân vì sao để bạn nói xấu mình như thế. Khi tôi đi làm, về một môi trường toàn người lớn hơn mình, tôi cũng từng bị sốc vì những thị phi. Ngay cả khi suy nghĩ để ly hôn, tôi cũng đã đắn đo, đã ..sợ điều tiếng, sợ cả những dèm pha, sợ cả cảm giác mình thất bại hôn nhân trong mắt mọi người...Nhưng rồi chính tôi nhận ra rằng, chẳng có ai sống giùm mình, chẳng có ai vui buồn giùm mình, chẳng có ai nuôi con cho mình, chẳng có ai thương xót mình khi mình đau khổ...Và, tôi chọn cách...hiên ngang đi qua tất cả mọi điều. Tôi chọn cách đối mặt trực tiếp với mọi chuyện. Tôi tự nhiên và điềm đạm (có khi bông đùa) về chuyện tôi ly hôn. Thậm chí có lần, một chị (cũng đã từng ly hôn) hỏi tôi giữa chốn đông người "À, Giang vào đây cho phỏng vấn tâm trạng sau khi ly hôn thế nào?" - nếu là tôi hồi trẻ, hẳn là tôi sẽ buồn, sẽ lúng túng..nhưng lúc đó, tôi cười rất tươi và với giọng bông đùa, tôi bảo với chị "À, thì ngày xưa T (tên chị) cảm thấy thế nào thì bây giờ G cũng cảm thấy như thế" - Cả phòng cười ồ lên, mọi người dường như thấy chuyện tôi ly hôn trở nên rất...bình thường. Và rồi tôi nhận ra, khi tôi dũng cảm đối diện với mọi chuyện, khi tôi nhìn nhận mọi chuyện nhẹ nhàng và đơn giản, thì thị phi không còn nữa (bởi mọi người đâu còn gì để bàn tán, khi mà tôi đã phơi bày hết ra rồi?)

Bỗng dưng nói chuyện này, là hôm nay một cô bé PM cho tôi ở Facebook, hỏi kinh nghiệm...ly hôn (giời ạ, tôi sợ nhất là phải truyền kinh nghiệm này cho các bạn, vì tôi luôn mong muốn nhìn thấy mọi người hạnh phúc. Mỗi lần đọc những câu chuyện các bạn chia sẻ về tình yêu với người yêu/ chồng một cách ấm áp, tôi thấy vui thật sự và mừng cho các bạn thật sự, bởi các bạn cho tôi chút niềm tin rằng, tình yêu vẫn còn tồn tại). Cô bé ấy nói rằng, quyết định ly hôn là vì bị chồng đánh đập dã man quá. Anh chồng đã kí đơn, nhưng dọa sẽ làm bung bét cho mọi người biết 2 người đã ly hôn trong khi cô ấy muốn giấu kín, vì cô ấy sợ ảnh hưởng tới uy tín của bố mẹ, gia đình, sợ cơ quan cô ấy làm việc biết chuyện sẽ thành chuyện thị phi và ảnh hưởng tới công việc của cô ấy. Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều, rằng nỗi sợ hãi..vô lý và vớ vẩn của cô ấy đã vô tình được mang ra làm mồi nhậu cho chồng cô ấy và những người xấu tính (sẽ biết) xung quanh cô ấy. Cô ấy may mắn vì chưa có con, vậy thì cái điều quan tâm lớn nhất đã không phải nghĩ tới như tôi trước kia (quả thật là, tôi chỉ nghĩ tới chuyện làm sao để các con bớt tổn thương nhất). Tại sao cô ấy không đối diện với việc mình ly hôn? Có ai sống thay cô ấy được đâu? Có ai gánh chịu tổn thương tinh thần và thể xác giùm cô ấy đâu? Cũng chẳng ai đánh giá tư cách đạo đức hay uy tín của bố mẹ cô ấy, gia đình cô ấy khi cô ấy ly hôn. Chẳng ai đánh giá tư cách đạo đức hay trình độ chuyên môn của cô ấy nơi làm việc...Những nỗi sợ hãi về chuyện thị phi đó, vô hình khiến cô ấy bị áp lực, bị căng thẳng và mệt mỏi. Và chính cô ấy đã tự "mua dây buộc mình" - Cuộc sống không quá dài, để chúng ta đi nói xấu nhau, ganh ghét nhau hay sợ người này người nọ nghĩ gì về mình, đánh giá gì về mình (khi mình chẳng làm hại ai, làm tổn thương ai). Dành thời gian đó cho bản thân, cho những người thân yêu của mình có hơn không nhi? Rồi chính con người mình, cách sống của mình sẽ là câu trả lời tốt nhất. 

Hôm qua, nói chuyện với cô bạn thân thời ĐH, mình vô tình nói cho cô ấy biết một chuyện mà cô ấy tưởng là không ai biết ngoài cô ấy (đấy, phụ nữ giữ bí mật bằng cách đi kể cho người khác và dặn giữ bí mật). Cô bạn tôi cứ nắc nẻ cười và trêu "bạn G tài thật, sao cái gì bạn G cũng biết, may mà bạn Hoa chưa làm gì sai để bạn Giang biết được" - tôi cũng bảo bạn tôi rằng "Không có chuyện sai hay đúng, mà chỉ có chuyện bạn Hoa có thích hay không, không cần biết bạn G nghĩ gì, bạn G cho là sai hay đúng, bạn G thích hay không, nhé. Điều mà bạn Hoa nên quan tâm nhất, đó là bạn Hoa có muốn làm chuyện đó hay không và chuyện đó có gây hại cho ai, tổn thương cho ai hay không thôi. Nhé" 

Đấy, vì sao tôi thảnh thơi, là vì tôi chẳng bận tâm tới những thị phi ở đời :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét