Dành riêng cho anh, người em yêu ơi


Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Ly hôn: Bao dung và vị tha

Xã hội bây giờ càng hiện đại, càng tân tiến thì tỉ lệ ly hôn càng cao. Có lẽ vì bây giờ phụ nữ cũng ít cam chịu, nhẫn nhịn hơn thời xưa. Còn các ông thì bước chân ra khỏi cửa nhà là quá nhiều cám dỗ, chỉ một chút yếu lòng là có thể dẫn tới đổ vỡ, ly hôn. Nhưng sau hôn nhân, họ nhìn nhau như thế nào? Có đủ bao dung và rộng lượng với người đã từng đầu gối tay ấp với mình nhưng cũng lại là người làm mình tổn thương nhất không? 

Tôi có một anh bạn thân, ly hôn 20 năm nay. Con gái anh giờ đã là SV ĐH năm cuối, nhưng cũng là 20 năm nay anh không được gặp con, đau đáu trong nỗi đau chia lìa. Con anh được "giáo dục" rằng không có bố, và không còn khái niệm về cha. Mà tình cảm thì phải có sự quan tâm qua tháng qua ngày mới gắn bó và gần gũi nhau. Tôi hiểu cảm giác của anh, cũng thương con gái anh. Tôi nói với anh rằng, bây giờ con gái đã lớn, anh có thể trò chuyện với con dần dần được rồi. Thông tin hiện đại, nên bố con có thể liên lạc với nhau dễ dàng hơn. Bắt đầu có thể bằng sự tiếp cận qua facebook, qua email, chat, điện thoại...Vì tôi hiểu, thẳm sâu trong lòng, có lẽ con gái anh cũng sẽ mong ngóng cha. 

Tôi có một cô em, 2 vợ chồng cũng ly hôn vài năm nay. Thời gian đầu cũng khá căng thẳng, nhưng rồi họ vẫn quay trở lại làm bạn của nhau. Thậm chí khi ba đứa trẻ trở về thăm con, cả nhà vẫn ngủ chung, vẫn đi chơi, vẫn quan tâm tới con như trước. Và tôi thấy con bé con không hề có một sự biến đổi tâm lý nào của việc bố mẹ ly hôn. Cô bé đó, cũng giống con gái tôi, chỉ cảm nhận bố đi làm xa...

Thật ra, đàn ông sau khi ly hôn, họ bị sốc tâm lý nặng hơn phụ nữ. Vì đàn ông là cái sĩ diện và cái tôi lớn hơn. Họ bị cảm giác thất bại ám ảnh lâu hơn. Và vì thế, sau hôn nhân, đàn ông dễ dàng lao vào một phụ nữ khác, chỉ để họ lấp đầy khoảng trống của sự đổ vỡ. 

Còn phụ nữ, cho dù đau khổ, cho dù yếu mềm thì bản năng làm mẹ vẫn cao hơn, họ vẫn luôn ý thức việc chăm sóc và nuôi dạy con. Tôi dù có buồn, có đau khổ đến mấy thì vẫn nhớ 6h sáng phải dậy đưa con đến trường, rồi mẹ lên lớp, rồi làm tất cả mọi việc hàng ngày, chiều vẫn phải đón con, đi chợ, nấu nướng tắm rửa cho con...Có chăng, thời gian để buồn duy nhất là lúc đặt lưng xuống giường, ngắm các con ngủ say và lòng nhói lên cảm giác đơn độc. Nhưng rồi cũng vì mệt quá mà mẹ cũng nhanh chóng thiếp đi...

Hôm nay, cô bạn thân của tôi bức xúc vì bố bọn trẻ hẹn đón đưa con đi chơi nhưng rồi lại cancel chỉ sau 2h đồng hồ. Cô ấy cũng nhiều lần bức xúc vì bố bọn trẻ giảm dần sự chăm sóc con, đóng góp nuôi con. Tôi chỉ biết động viên cô ấy bình tĩnh và bao dung, độ lượng hơn. Để không làm các con thêm buồn.

Tôi vẫn tin rằng, cho dù như thế nào thì không ai yêu thương con mình bằng cha bằng mẹ. Nhưng đàn ông có cách thể hiện khác phụ nữ, cư xử khác phụ nữ. Có những khi tôi cũng giận tím người, cũng điên lên vì cái sự bất cần và "vô trách nhiệm" của ba chúng. Nhưng những lúc đó, tôi thường chọn giải pháp im lặng và nghĩ rằng mình đã xác định ngay từ đầu, rằng không mong chờ gì ở ba chúng, cũng không kì vọng....Suốt hơn 3 năm qua ba chúng không đóng góp nuôi con, tôi hỏi một lần duy nhất và rồi thầm nghĩ, mình đã xác định tự nuôi con cơ mà. Cái ý nghĩ "xác định" đó khiến lòng tôi nhẹ lại. Những lần ba chúng hẹn đón nhưng rồi vì sau đó gây sự với tôi mà không đón con, tôi thường nén giận, nhắn tin cho ba chúng "Anh đã hẹn đón con thì anh tới đón con đi. Đừng để các con buồn" - Những lần hẹn đón nhưng vì việc gì đó không đón được, tôi chỉ bình tĩnh giải thích với con rằng ba bận, lần sau ba sẽ đón. Điều tôi mong muốn duy nhất lúc đó, là không làm các con buồn hơn, không làm các con tổn thương hơn vì sự vô tâm của cha...

Khoảng thời gian hơn 3 năm qua khi ba chúng không đóng góp nuôi con, tôi thường tự giải thích rằng có thể ba chúng đã gặp khó khăn trong công việc (dù đôi lúc tôi cũng điên lên vì nghĩ, nếu tôi cũng nói "không có tiền" thì liệu con tôi sẽ ra đứng đường sao?). Và cho dù ba chúng mua cho con bất kì cái gì nhỏ nhất, tôi cũng cảm thấy vui lây với con, nhắc con cảm ơn ba. Nhiều lần, tôi không hiểu vì lý do gì, ba chúng vẫn gây sự và chửi bới tôi. Những lúc đó tôi im lặng (tôi có nguyên tắc, những gì liên quan tới con thì tôi sẽ trả lời. Ngoài việc đó ra, móc máy xúc xiểm nhau là tôi im lặng. Nhưng có lẽ vì tôi im lặng mà ba chúng càng nổi điên thì phải, hic). Nhưng tôi không để bụng, tôi vẫn cho ba chúng đón con. Vẫn vui vẻ chuẩn bị đồ cho con đi cùng ba. Vì tôi nhìn thấy sự háo hức và mong đợi trong mắt các con. Và, lần đón con vừa rồi, ba chúng gửi cho tôi môt phong bì 5tr cho con, tôi cảm thấy mừng, không phải vì số tiền đó - mà vì sự kiên nhẫn của mình đã có kết quả. Tôi đã nhắn tin cảm ơn ba chúng và mong ba chúng quan tâm tới con nhiều hơn. 

Năm ngoái, khi ba chúng về ngoại đón con, không vào nhà, thậm chí không chào ba mẹ tôi. Tôi cũng không để bụng. Tôi vẫn gửi quà cho con gái mang về biếu bà nội. Tôi không chủ động đưa con về bà nội (vì có lý do riêng) nhưng bất kì khi nào ba chúng đón con về nội, tôi đều không hề phản đối. 

Đúng là, để bao dung và độ lương với người đã từng làm mình tổn thương chẳng dễ chút nào. Nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần nghĩ tới lợi ích của các con, nghĩ tới tình cảm của các con thì chúng ta - những người phụ nữ - có thể hiểu và cư xử đúng mực. Tôi đã từng mắng một cô em thẳng thắn vì tội cô ấy cấm chồng cũ gặp con, cấm không cho con nhận quà bố mua cho con nhân ngày trung thu. Bọn trẻ con có lỗi gì đâu mà phải chịu sự ích kỉ, chịu những cái TÔI vĩ đại của người lớn? 

Có lẽ, cũng một phần do cá tính của tôi, tôi không bao giờ để bụng hận thù ai, không ghét ai lâu. Tôi yêu và ghét rõ ràng, những người tôi đã "ghét" thì thường là tôi gạt ra khỏi cuộc sống của mình, không còn bận tâm và hằn thù gì họ. Bởi vậy, lâu lâu mọi người hay hỏi tôi ba chúng làm gì, lấy vợ chưa..tôi đều trả lời KHÔNG BIẾT. 

Bởi vì, tôi muốn dành thời gian để tận hưởng cuộc sống của mình và chăm con chu đáo hơn là phải để ý ghét giận ai....Vả lại, bao dung và vị tha với người, chính là cho mình cái tâm thanh thản hơn...

7 nhận xét:

  1. Đúng đấy! Tập trung thời gian cho con cái và công việc của mình thôi, thù hận chi cho mệt đầu.

    Trả lờiXóa
  2. Đúng vậy! "Dành thời gian để tận hưởng cuộc sống của mình và chăm con chu đáo hơn là phải để ý ghét giận ai".

    Trả lờiXóa
  3. Tớ đang nghẹt hết cả mũi và khóc suốt nãy giờ khi đọc blog của Giang đây. Phục bạn quá, bao dung và nhân ái. Chúc bạn luôn lạc quan và yêu đời.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. uh, tớ luôn nghĩ, buông bỏ, tha thứ cho Người là mang tới sự tĩnh tâm và thanh thản cho mình mà. Với lại thời gian đó để mình enjoy cuộc sống của mình thì tốt hơn í

      Xóa
  4. Em share bài này lên fb được không chị ơi!

    Trả lờiXóa