Dành riêng cho anh, người em yêu ơi


Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

Mẹ vợ và con rể (chuyện của học trò)

Cô học trò "cưng" cũ bỗng dưng gọi bảo: Cô ơi, em muốn được tự do như cô. Thế là lại giật mình đánh thót một cái. Sao mỗi lần có bạn tâm sự chuyện bất hòa với chồng hay mong muốn ly hôn là mình lại có cảm giác nhói tim một cái? Chuyện thì đúng là hiếm gặp, thường thì hay là mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu. Đằng này lại là mẹ vợ và con rể. Cô bé học trò của mình cũng ở hoàn cảnh đặc biệt. Bố mẹ chỉ có một mình D là con duy nhất. Bố là bộ đội, hiếm khi về nhà. Tình cảm của bố mẹ D cũng vì thế mà nhạt dần. Họ không ly hôn nhưng ly thân, thảng hoặc bố D mới về. Mẹ D cũng chừng đó năm sống vò võ một mình, nuôi D ăn học khôn lớn. Bao nhiêu tình cảm dồn hết cho con gái. Con gái đi lấy chồng, sinh con, lại một mình mẹ lo toan, gánh vác. Mẹ cho vợ chồng D đất làm nhà, thì thời gian làm nhà là thời gian chồng D đi học, D mới sinh con nhỏ, mẹ lại là người tất tả ngược xuôi lo toan. Vậy mà, chàng rể chẳng những không biết ơn mẹ, không thương mẹ vợ. Lại suốt ngày nhậu nhẹt, nhậu về say là lèm bèm chửi rủa. Vợ lỡ lời nhắc nhẹ một câu là bị chửi. Chỉ cả tay vào mặt mẹ vợ chửi. D xót mẹ, giận chồng nhưng nói ra là vợ chồng lại mâu thuẫn...Giờ cô bé nói em buồn lắm cô ạ, em thương mẹ lắm. Mẹ bao nhiêu năm chỉ có mình em, em cũng chỉ có mình mẹ. Bao nhiêu năm mẹ em chẳng bao giờ làm phiền lòng ai, mất lòng ai. Bây giờ em rước một người về chửi mẹ, chỉ tay vào mặt mẹ....Mình cũng chỉ biết khuyên em nên tâm sự, trò chuyện với chồng, nói hết những suy nghĩ và tình cảm của em và tìm hiểu xem chồng em có điều gì ẩn ức hay không? Nếu khi em đã làm hết sức mà vẫn không thay đổi được tình hình, thì chia tay là giải pháp tốt nhất. Bởi vì em cũng cần sống cho em, cho con em và nghĩ cho mẹ em nữa...Mình biết rằng, đêm nay thế nào em cũng sẽ vừa nằm ôm con vừa khóc. Cô học trò bé bỏng và sống tình cảm của mình ngày nào...Giờ đã làm mẹ, mà sao thấy em mỏng manh, thấy em hiền quá, thấy em chơi vơi quá. Bỗng dưng rất muốn ôm em thật chặt :(

Rồi lại nghĩ tới Bống và Cua, lỡ sau này các bạn không hạnh phúc, có lẽ mình sẽ đau lắm, mình sẽ buồn lắm lắm. Không ai thương con và xót con bằng mẹ, mình có thể hi sinh mọi điều chỉ mong các con sống bình an, hạnh phúc. Chỉ mong các con gặp được người đàn ông tốt, yêu thương và tôn trọng các con. Chỉ mong đời các con sẽ nhiều nụ cười hơn nước mắt. Thế thôi, là mình thấy mãn nguyện rồi. 

Chuyện của bé D làm mình cứ nghĩ mãi. Sao trên đời lại có những thằng đàn ông đôi co và chửi bới mẹ vợ nhỉ? Người mẹ đã sinh thành và nuôi dưỡng cho mình môt người vợ hiền như bé D? Người mẹ đã tần tảo lo toan cho cả hạnh phúc của con. D nói, cứ say là lèm bèm cô ạ, nhưng khi tỉnh táo lại năn nỉ xin lỗi là em lại mềm lòng. Mình bảo với D, em hãy ghi âm lại những lúc anh ta say, rồi khi tỉnh mở lại cho anh ta nghe, hỏi anh ta nếu là em thì anh ta có thể chấp nhận được không? Mình cực kì ghét đàn ông uống rượu rồi mượn rượu lèm bẻm chửi bới, thật chẳng còn tí "người" nào :(

Anh Tuấn Minh cứ bảo mình kì thị đàn ông. Nhưng mà thật sự bây giờ, sao mà khó để tin đàn ông đến thế? :-||

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét