Chiều nghiêng
Vỡ
Cuộc tình buồn
Phố hoang hoải phố
Nắng vừa
lặng câm
Đêm nghiêng một nỗi nhớ thầm
Vu vơ
Như thể mùa xuân về rồi
Đông còn giá buốt người ơi
Mắt
Môi
Tim
Lạnh
Một đời chênh vênh
Đời nghiêng
Trên thác
Dưới ghềnh
Sông qua sông
Bớt gập ghềnh đời nhau
Tay mình mình chạm nỗi đau
Tim mình mình chạm đêm sâu
Một mình
Ngủ đi con mắt của đêm...
1:00am 7/11/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét