Mà cũng chẳng hiểu sao, mình lại được nhiều em gái tin tưởng và chia sẻ, dù đó là những đứa em đã gặp mặt, đã thân thiết hay chưa từng gặp gỡ. Hôm qua có một em PM như vậy:
Em chào chị! E biết chị qua những trang face, và luôn dõi theo face của chị! Em thấy khâm phục chị khi 1 mình nuôi 2 con nhỏ, mà vẫn luôn lạc quan yêu đời. Em cũng là một người mẹ đơn thân khi đã quyết định ly hôn được gần 1 năm nay. Đọc những dòng status của chị đều rất ý nghĩa, em đang buồn nhiều chuyện tình cảm, muốn vượt qua, muốn mạnh mẽ như chị, nhưng em chưa làm được, để quên đi 1 người, phải mất bao nhiêu time hả chị, và phải làm sao để ko ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ?
Mình đã reply cho em như thế này:
Em lại bảo:
Em có 1 thói quen xấu, là mỗi lần buồn, thì cũng hay đi shopping, đi spa- khá là tốn xiền , nhiều lúc lại muốn bỏ đi đâu đó thật xa để tạm quên thực tại, để muốn mình có time kiểm điểm lại bản thân, nhưng lại vẫn còn vướng bận con nhỏ, vì công việc, cơm áo gạo tiền... nên chưa làm được những gì mình muốn... em cũng hy vọng time sẽ làm cho e được mạnh mẽ như chị, có lẽ e cũng có 1 phần tính cách giống chị, tự ái cao và độc lập... nên có thể vì thế e cũng khổ tâm trong chuyện tình cảm... em rất vui vì những lời tâm sự của chị, và cũng cám ơn chị rất nhiều, e mong được tiếp tục làm người em, người bạn của chị!
Thật ra thì, con người mà, có ai không buồn - đau? ở mỗi khoảnh khắc cuộc đời, bạn sẽ luôn có được niềm vui, nỗi buồn, hạnh phúc lẫn đau khổ. Hôm trước nói chuyện với anh T.A, 2 anh em gật gù công nhận rằng, người bạn thân thiết nhất của mỗi người chính là nỗi cô đơn, cho dù bạn có ai đó đi bên đời, bạn vẫn luôn có khoảnh khắc cô đơn thật sự. Vấn đề là bạn sẽ tiếp nhận và đi qua nó như thế nào thôi. Mình cũng có lúc buồn tới đông cứng cả người, nhưng mình thường lặng lẽ đi qua nỗi buồn đó. Có đôi khi kiếm một người bạn nói chuyện bông đùa, chuyện phiếm. Có đôi khi chỉ ngồi lặng một mình...Nhưng hơn cả, mình luôn có cái nhìn lạc quan và nhẹ nhõm với mọi chuyện. Cho dù tệ đến như thế nào. Có lẽ vì thế, mình nhanh cân bằng lại chính mình hơn.
Mình đang rất yêu khoảng thời gian này của mình, của 3 mẹ con. Khi trong lòng thật bình yên, trái tim thật bình lặng. Bữa em Đ bảo, mắt chị buồn, nhưng mắt chị hết buồn khi chị không còn yêu...Ôi, cuộc đời này còn bao nhiêu điều để yêu, làm sao bảo chị không còn yêu được nhỉ? :-P
Quả thật bây giờ, mình luôn bị mâu thuẫn trong lòng, nửa sợ hãi, nửa chờ mong một tình yêu. Nhưng phần sợ hãi có lẽ nhiều hơn. Đôi lúc cũng mong, có một người bạn - để sẻ chia với nhau những vui buồn, để có thể cùng nhau đi đến những nơi cùng thích, để có thể ngồi ven đường uống trà đá hay ra biển những đêm đông, chiều hè, cùng nhau lên núi, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau....Một người bạn như thế, hẳn sẽ phải có nhiều điểm tương đồng nhau, đồng cảm và thấu hiểu nhau...Và mỗi người vẫn có khoảng tự do riêng mà không bị ràng buộc. Khó nhỉ? Đàn ông thường ích kỉ, đàn bà thường kì vọng...
Nhưng, thà chờ đến hết đời này, để có một người bạn như thế, còn hơn là phải "gá tạm" vào đời nhau với một người nào đó mà không đủ nhạy cảm, chẳng đủ tinh tế, chẳng đủ thương yêu và chân thành... Mình luôn thích những người đàn ông mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết và cũng tinh tế, tình cảm...Chẳng thích bất cứ điều gì nửa vời.
Nhưng kệ đi, vì cuộc đời là những tin yêu - Hãy cứ tin, rồi tình yêu sẽ tới. Đôi khi sẽ tới vào một lúc nào đó bất ngờ nhất :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét