Dành riêng cho anh, người em yêu ơi


Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Chênh vênh

Chiều nay lên lớp về, phi về HN ăn tối với em Dương trước khi em ra sân bay vào SG. Em luôn là một cô bé dễ thương trong đoàn TS214 mà mình yêu quý và coi như em gái. Mà với các em gái của TS214 thì thật sự như chị em trong nhà. Chỉ có 8 ngày lênh đênh trên biển với nhau, đủ để mình có thêm những người anh - người em - người chị đáng mến và thân thiết. Ăn vịt ở số 4 Thụy Khuê xong thì cùng bạn em ra Coffee Bean ở đầu đường Thanh Niên uống cafe và ngắm Hồ Tây. Và khi các em lên xe taxi đi rồi, mình lang thang một mình ngoài đường, bỗng thấy buồn vô hạn, bỗng cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Đọc xong một cái tin nhắn, thấy hụt hẫng, thấy nhói lòng và nước mắt tự dưng chảy dài. Thế là mất nguyên một buổi tối thấy mình như biến thành một người khác, chênh vênh và ngớ ngẩn. Mình ghét những lúc mình yếu đuối như thế này, thật là ghét cái cảm giác tệ hại này. Mình lập dị ư? mình khó tính ư? Mình điên điên rồ rồ ư? 

Thật sự, đêm nay rất muốn đi lang thang ngoài đường, muốn đi hết đêm những con phố dài vắng lặng để lắng nghe tiếng thở của đêm, để thấy lòng mình bình yên trở lại. Nhưng hơn 10 năm rồi, mình không có được sự trải nghiệm đó nữa. 

Và rồi, quyết định gọi điện cho một người, người mà mình nghĩ rằng, có thể nhìn thấy những lúc mình yếu lòng nhất. Nói ra được rất nhiều điều chất chứa trong lòng, nhưng lòng vẫn nặng trĩu

Đôi khi những gì em muốn, chỉ là một cái nắm tay xiết chặt. Chỉ là một cái ôm ấm áp. 
Để em biết được mình bình yên khi có một điểm tựa cho những lúc chênh vênh....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét