Dành riêng cho anh, người em yêu ơi


Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

Về quê

Mỗi lần về nhà ba mẹ, là thấy như được trở lại những năm tháng xưa, như thấy cả một vùng trời tuổi thơ êm đẹp và đáng nhớ trở lại. Là thấy như mình được nhỏ lại, bình yên tuyệt đối. Yêu cái căn phòng nhỏ nơi góc nhà tầng 2 mà ba mẹ dành cho 3 mẹ con mình mỗi lúc về nhà. Có những ngày mình ở lỳ trong phòng, chỉ xuống nhà ăn cơm. Thấy dường như cơ thể được nghỉ ngơi tuyệt đối...

Về nhà ba mẹ, là kí ức xưa trở về. Nhớ những buổi trưa trốn ba mẹ đi bắt cào cào, đi móc cua. Nhớ những buổi tối mùa hè cả lũ trẻ con trong xóm tụ tập hát hò, đốt lốp xe để dụ cào cào vào. Rồi nhớ cả những lần một lô nhô lốc nhốc bám theo anh Hạnh (hàng xóm sau nhà mình) nghe anh kể chuyện ma xong anh phải đưa lần lượt từng đứa về, nhớ những lần 3 chị em canh lúc ba mẹ đi vắng để tắm sông (có lần mình suýt chết đuối) và tát mương bắt toàn cá sọi cờ...

Ngày xưa nhà mình nghèo lắm. Vẫn nhà tranh, vách đất. Có lần 2 cu em lôi nhau lên bờ mương ráp nhà đốt giấy nghịch, mà khoảng cách từ ngọn lửa tới mái gianh chỉ khoảng 30cm. Hú hồn, lúc ấy mà bén lên thì cháy rụi cả nhà chứ không bỡn. Mình là chị cả, lại cũng có một khoảng thời gian được "tận hưởng" thời kì bao cấp với việc 4h sáng dậy đi xếp gạch đong gạo (mà cái gạo bị giữ ẩm cho nặng, mốc xanh, hôi rình) - đi mót rạ, đóng trấu về đun. Đi học về là lao xuống ruộng lúa mót lúa vào mùa gặt. Rồi bóc lạc, khâu bao, kiếm củi, mùn cưa...Những năm tháng đó vất vả mà sao không hề cảm thấy vất vả, lũ trẻ con trong xóm ríu rít rủ nhau cùng làm, nên đứa nào cũng hăng say và hào hứng, chẳng biết mệt là gì....

Mình có lẽ gắn bó với ông bà ngoại nhất. Ông ngoại mất sớm, khi đó mình đang học lớp 8, các em ruột, em họ đều còn nhỏ để cảm nhận về ông. Nhưng kí ức của mình thì ông rất hiền từ và chu đáo, tận tình. Ông hay đóng xe cải tiến và mình thì thường bám theo ông vì tưởng viên bi sắt là viên kẹo :). Về ở cùng ông bà từ khi 3 tuổi, nên ông bà cưng chiều mình lắm, và mình thì nhõng nhẽo lắm. Đi học mẫu giáo về là có sẵn khoai bà nướng trong bếp. Hồi đó suốt ngày ăn khoai cám lợn (là bà nấu cám, xong rồi mình vớt trộm khoai của lợn trong nồi cám ra ăn, hehe). Ông bà cưng chiều nên mình hay nhõng nhẽo, hay khóc nhè. Cậu út mà trêu là lăn ra ăn vạ để ông bà mắng cậu còn cháu lêu lêu nữa cơ :D

Bà ngoại là một người hiền từ, nhân đức và một đời vì con vì cháu. Bà cưng chiều con dâu, cháu nội, hay xin đồ của con gái cho con dâu (cái đức tính này hình như mẹ mình được thừa hưởng ở bà, :). Ngày bà mất, mình bị sốc và nhớ bà mãi, lúc nào cũng có cảm giác bà vẫn đâu đây, bà chưa đi xa. Mỗi lần về cậu, nhìn di ảnh bà vẫn tưởng như bà còn ngồi đó, mình về là sà vào lòng bà, ôm vai ôm cổ nghe bà mắng yêu "Cha bố chị không lấy chồng đi, chúng nó lấy chồng con lớn hết rồi đấy" - ấy là những năm mình 26-27 tuổi đấy. 

Nhoằng một cái, bà đã đi xa 5 năm nay rồi. Ngày mai giỗ bà, nên chiều nay mình về trước. Đã rủ một bạn về cùng, cuối cùng bạn lại không về được.

Mỗi lần về quê, là thấy yên tĩnh, thanh thản, bình yên tuyệt đối, như thể chẳng còn buồn chút nào nữa. Như thể mình được thả lỏng hoàn toàn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét