Dành riêng cho anh, người em yêu ơi


Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Chuyện học trò

Quả thật là mình bận bịu nên muốn nghỉ ngơi và cũng không có hứng thú đi dạy thêm gì cả. Nhưng hôm nay theo chân em Hà đi dạy thêm vì được mời mà trong lòng cũng không hào hứng lắm. Vào lớp với 20 học trò, các em (trộm vía) ngoan ngoãn và lắng nghe giảng chăm chú nên có hứng dạy hơn hẳn. Vấn đề là phải đi mua laptop gấp để lên lớp :(

Nói chuyện và tâm sự với các em sơ sơ về bản thân, về con đường làm cô giáo như bây giờ. Mình vẫn thường trò chuyện với học trò như một người chị lớn nhiều hơn. Cố gắng giảng cho các em không chỉ kiến thức mà còn tâm sự chia sẻ để các em hiểu và cố gắng nhiều hơn trong cuộc sống. Thế hệ học trò bây giờ, chưa cần so sánh với thế hệ của mình ngày xưa, mà chỉ cần so với học trò cách đây 5-6 năm thì suy nghĩ và nhận thức của các em đã rất khác. Và thật buồn là có chiều hướng đi xuống :(. Mỗi lần lên lớp là mệt phờ người vì hò hét, vì giảng bài và vì cả cáu giận trong người nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để không nặng lời với các em. Mình có một nguyên tắc là không nổi nóng, không xúc phạm và nặng lời với học trò. Cố gắng làm sao để các em nghe ra dần dần...

Nhưng quả thật là chán nản. Hôm trước một phụ huynh dắt con vào nhà mình nhờ cô kèm cặp vì năm ngoái bỏ học môn của mình, năm nay phải học lại. Nhìn thấy nó, điều đầu tiên là mình muốn cạo trọc đầu nó luôn, vì nó để cái tóc rất lấc cấc. Mẹ thì nhìn bơ phờ, xuề xòa và khắc khổ, mà thằng con như một thằng tay chơi với điện thoại xịn, đồ trên người xịn. Nó có một thằng anh giỏi giang thì mất vì tai nạn, giờ còn mình nó, nó tưởng nó là ông kễnh trong nhà và bố mẹ thì cứ mải miết chạy theo con. Trời ơi, không nể nang mẹ nó ngồi đó, mình nói luôn nếu em mà là con cô thì cô không thể nào chấp nhận được. Rồi mình mắng cho một trận, làm thằng đàn ông trong nhà phải có ý thức và trách nhiệm, đừng róc thịt bố mẹ ra mà sống như thế. Rằng lẽ ra anh mất rồi thì phải thấy trách nhiệm của mình gấp đôi chứ? ..Nói nhiều lắm, thế mà chiều nay cũng có thấy đi học đâu :(

Rồi những cô nàng ăn mặc sành điệu, mắt môi đỏ chót, lông mi cong vút, tóc xoăn...Nhìn các em già đi cả chục tuổi. Nhưng gia đình thì toàn rất nghèo, bố mẹ bán thúng bán nia, bán cơm bán rau kiếm từng đồng bạc lẻ. Nhìn rất là ngứa mắt. 

Suy cho cùng, tất cả đều từ giáo dục gia đình từ nhỏ. Bố mẹ không nghiêm khắc, không dạy con biết yêu thương và chia sẻ. Không cho con nhúng chân đụng tay việc gì hết, lâu dần các con trở thành con giời chỉ biết hưởng thụ và tróc nã bố mẹ :(

Dạy xong 1h30p, mình khá mệt vì phải nói liên tục nhưng thấy vui vì các em có vẻ ham học và thích thú bài giảng của cô. Mong là sau khi giảng cho các em hết cuốn sách này, cô trò có thể nói chuyện với nhau tự tin hơn ^^

2 nhận xét: